Họ ngồi cạnh nhau trong một quán
cà phê xinh xắn. Anh căng thẳng đến độ không biết bắt đầu câu
chuyện như thế nào. Cô gái cảm thấy rất khó chịu." Để mình về nhà
còn hơn..." - Cô nghĩ thầm. Bỗng nhiên, chàng trai gọi người bồi
bàn đến và nói:" Vui lòng cho tôi thêm một tí muối vào ly cà phê
nhé". Mọi người ngạc nhiên nhìn anh. Mặt đỏ bừng ngượng nghịu,
nhưng rồi anh vẫn uống ly cà phê ấy.
Cô gái tò mò hỏi:
-Tại sao anh lại có sở thích lạ lùng thế?
Anh trả lời :
- Khi còn là một đứa trẻ, tôi sống gần biển. Lúc ấy
do thường chơi đùa trước sóng biển nên tôi có thể nếm được mùi vị
của biển, cảm giá nó mặn và có vị chát. Mùi vị ly cà phê này cũng
thế. Nó gợi cho tôi nhớ về tuổi thơ của mình, về ngôi nhà nhỏ bé
bên bờ biển và tôi nhớ cha mẹ tôi - người suốt đời sống ở đấy -
biết bao nhiêu!
Nói đến đây, đôi mắt anh
đẫm nước mắt.
Cô gái vô cùng xúc động
trước những cảm xúc chân thật tận đáy lòng chàng trai. Một người
đàn ông như thế hẳn là người sống rất tình nghĩa và yêu quí, có
trách nhiệm với gia đình. Cô bắt đầu kể về thời thơ ấu, gia đình,
công việc ... của mình. Buổi trò chuyện thật tuyệt vời, và đó là sự
khởi đầu tốt đẹp.
Những lần hò hẹn sau, cô
gái nhận ra chàng trai thật sự là người mà cô cần: anh có lòng
khoan dung, trái tim nồng hậu, sự chân thành... Anh là người đàn
ông tốt mà cô không thể để vuột mất. Rồi mọi chuyện diễn ra hệt như
một câu chuyện cổ tích có hậu: hoàng tử cưới công chúa, họ sống một
cuộc đời hạnh phúc bên nhau. Và mỗi khi pha cà phê cho chồng, cô
luôn thêm vào một chút muối theo cách mà anh thích.
40 năm sau... người đàn
ông qua đời, để lại cho người vợ lá thư: " Em yêu quí, hãy tha thứ
cho anh, cả cuộc đời anh đã nói dối em. Nhưng chỉ một việa duy
nhất: ly cà phê muối. Em còn nhớ lần đấu tiên hò hẹn của chúng mình
? Lúc ấy anh đã quá lúng túng, thật ra anh muốn thêm tí đường vào
ly cà phê nhưng anh đã nói nhầm thành muối... Thật khó để thay đổi
lời nói nên anh phải uống ly cà phê ấy. Nhưng anh không thể ngờ
điều ấy đã bắt đầu cho mối qua hệ của chúng ta. Đã nhiều lần anh
định nói sự thât ấy với em nhưng anh lại sợ mất em. Bây giờ anh
không còn lo lắng điều gì nữa, anh muốn cho em biết sự thật: anh
không thích uống cà phê muối, mùi vị của nó mới tệ làm sao... nhưng
nhờ nó mà anh đã có em, anh đã tự hứa rằng anh sẽ không bao giờ nói
dối với em bất cứ điều gì nữa, và suốt cuộc đời anh đã không vi
phạm lời hứa ấy. Có em trong đời, đó là hạnh phúc lớn nhất của anh.
Nếu có thể được sống thêm một lần nữa, anh sẽ vẫn muốn được biết em
và có em làm vợ, thậm chí anh có phải uống cà phê muối...".
Đôi mắt cô nhoè đi
và lá thư ướt đẫm...
Một ngày, có người hỏi cô:
"Mùi vị của cà phê muối thế nào?". "Rất ngọt ngào, bạn ạ!" - Cô trả
lời.