Tôi thường nghĩ rằng “cha
mẹ kế” là từ dùng để chỉ những người đàn ông và đàn bà lấy nhau khi
đã có con cái riêng, lý do đơn giản là chúng ta cần phải gọi họ
bằng một cái tên gì đó. Chắc chắn từ “kế” rất quan trọng nhưng
người ta thường không nghĩ thế, với họ “cha mẹ” mới có ý nghĩa thực
sự. Đó là những gì tôi cảm thấy khi trở thành mẹ kế của bốn đứa con
chồng tôi.
Chúng tôi kết hôn đã sáu năm, khi các con anh vẫn còn nhỏ và bây
giờ đang ở tuổi vị thành niên. Dù sống chủ yếu với mẹ ruột, chúng
vẫn có nhiều thời gian sống cùng chúng tôi. Nhiều năm qua, chúng
tôi đã học cách thích nghi với nếp sống mới của gia đình và đối xử
tử tế với nhau. Chúng tôi đi nghỉ cùng nhau, dùng những bữa cơm gia
đình, cùng làm bài tập, chơi bóng chày và xem phim bên nhau. Tuy
nhiên tôi cứ cảm thấy mình giống như kẻ ngoài cuộc, tệ hơn là một
kẻ xâm phạm gia đình riêng của người khác. Có một lằn ranh ngăn
cách rõ ràng mà tôi không thể nào vượt qua được. Tôi không có riêng
cho mình một đứa con nào, những kinh nghiệm làm mẹ của tôi chỉ giới
hạn trong bốn đứa con của chồng và tôi thường tội nghiệp mình không
bao giờ có được sợi dây liên kết thiêng liêng giữa mẹ và con.
Khi đám trẻ phải dời đến một thành phố khác cách năm giờ xe chạy,
chồng tôi rất buồn và nhớ chúng. Nhờ có internet chúng tôi có thể
gởi thư cho nhau, kể cả trò chuyện với nhau mỗi khi chúng tôi cùng
vào mạng. Mỉa mai thay, những dụng cụ liên lạc hiện đại này cũng là
những dụng cụ làm người ta dễ xa nhau hơn.Chúng tôi cần biết bao sự
tiếp xúc trực tiếp giữa người và người không qua máy móc. Những khi
bức thư trên màn hình chỉ đề “Ba” tôi thấy như bị bỏ quên, không ai
nhớ đến mình. Còn khi tên tôi cùng xuất hiện với anh ấy, niềm vui
không thể diễn tả được, tôi cảm thấy mình cũng là một thành viên
trong gia đình họ. Tuy vậy cũng còn khoảng cách nào đó cần phải
vượt qua, ngay cả trên đường dây điện thoại.
Một buổi tối cũng khá khuya, chồng tôi ngủ gà gật trước tivi, còn
tôi đang kiểm tra mình có thư hay không, máy tính báo tôi có một
tin nhắn. Đó là của Margo, con gái kế lớn nhất của tôi. Con bé cũng
thức khuya, cũng đang ngồi trước máy tính ở một nơi cách năm giờ xe
chạy. Giống như đã làm nhiều lần trước đây, chúng tôi trò chuyện
qua lại, chia sẻ cho nhau những tin tức mới nhất. Khi chúng tôi tán
gẫu như thế này, con bé không cần biết tôi hay là ba của nó ngồi
phía bên kia bàn phím - nếu như nó không hỏi. Tối nay con bé cũng
không hỏi và tôi cũng không cần nêu đích danh mình. Sau khi nghe
xong kết quả thi đấu bóng chuyền, chi tiết về buổi khiêu vũ sắp tới
ở trường, bài tập lịch sử phải nộp, tôi nói đã khuya rồi và nên đi
ngủ. Margo trả lời: “Được rồi, lần sau nói tiếp! Thương
nhiều”.
Khi đọc dòng chữ này, cảm giác buồn bã xâm chiếm khắp người tôi.
Hẳn là con bé nghĩ nãy giờ mình viết cho ba. Con bé và tôi chưa bao
giờ dùng những từ thương yêu, đầy tình cảm như thế. Cảm thấy tội
lỗi vì đã không làm sáng tỏ, nhưng cũng không muốn làm con bé xấu
hổ, tôi gửi lại đơn giản: “Thương con! Chúc con ngủ ngon!”.
Tôi lại nghĩ về gia đình họ, về không gian riêng tư mà tôi là một
kẻ xâm phạm. Một nỗi đau trống rỗng nhói lên trong tim tôi. Sau đó,
ngay khi những ngón tay tôi chạm vào nút bấm, ngay khi màn hình
chuẩn bị chuyển sang màu đen, thông điệp cuối cùng của Margo xuất
hiện: “Chúc ba ngủ ngon dùm con”. Nước mắt ràn rụa, tôi với tay tắt
máy tính.