Tôi lên 10 tuổi và anh Nick
14 tuổi. Ngày các bà mẹ đã sắp tới. Chúng tôi chuẩn bị mua quà tặng
mẹ. Đây là lần đầu tiên trong đời chúng tôi làm việc này. Chúng tôi
nghèo, nhưng món quà phải cho ra quà chứ. Hai anh em chúng tôi sung
sướng đi làm thêm để có tiền mua quà tặng mẹ.
Khi chúng tôi nghĩ đến việc dành
cho mẹ một sự ngạc nhiên thì chúng tôi càng phấn chấn hơn. Chúng
tôi bàn chuyện với bố và bố tự hào lắm. Bố nói :
-Ý kiến của các con rất hay. Các con sẽ làm cho mẹ
hạnh phúc lắm đấy.
Qua gịong nói của bố, chúng tôi
biết bố đang nghĩ gì. Bố rất ít khi tặng quà cho mẹ trong cuộc sống
hôn nhân của hai người. Mẹ đã làm việc vất vả suốt ngày trong nhà
để chăm sóc cho chúng tôi. mẹ nấu nướng, giặt quần áo, làm mọi việc
nội trợ mà không hề kêu ca. Mẹ không cười nhiều, nhưng khi mẹ cười,
nụ cười thật rạng rỡ. Bố hỏi:
- Các con địng tặng quà gì nào ?
- Mỗi đứa tặng quà riêng bố ạ - Tôi trả lời.
Anh Nick nói với bố:
- Bố hãy nói với mẹ về chuyện này để mẹ phấn khởi
chờ đợi nhé.
Bố đáp :
- Đó là một ý tưởng lớn xuất phát từ những cái đầu
nhỏ bé đấy !
Nick bật cười. Anh đặt tay lên vai tôi và nói : "Bố
cũng nghĩ vậy, em à".
Tôi đáp:
- Không em không nghĩ thế. Nhưng món quà của em sẽ
nói lên điều đó.
Trong những ngày sau, chúng tôi
cũng tỏ ra bí mật với mẹ. Khuôn mặt mẹ rạng rỡ hơn khi mẹ làm việc.
Hình như mẹ chưa biết gì và mẹ thường cười nhiều hơn. Dáng điệu của
mẹ đấy ấp tình yêu thương.
Nick và tôi bàn về món quà sẽ mua. Anh
bảo:
-Anh em mình "bật mí" cho nhau biết là sẽ mua quà
gì nào?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, tôi
mua một cái lược có đính vài viên đá lấp lánh. Những viên đá này
trông như kim cương vậy. Anh Nick rất thích món quà của tôi nhưng
anh không nói anh sẽ mua gì.
- Chúng ta sẽ tặng quà khi nào anh nhắc em
nhé.
Tôi ngạc nhiên hỏi lại :
- Lúc nào hả anh ?
- Bí mật mà, vì phải có chuyện gì đó đi kèm với món
quà của anh. Em đừng hỏi thêm!
Sáng hôm sau, khi mẹ tôi chuẩn
bị chùi sàn nhà, anh Nick bảo tôi lấy quà để tặng mẹ. Mẹ đang quì
gối chùi sàn nhà. Mẹ dùng giẻ cũ cẩn thận chùi từng vết bẩn. Đây là
công việc mẹ ghét nhất. Anh Nick đưa quà của nha ra. Mặt mẹ trở nên
tái nhợt khi mẹ nhìn thấy món quà. Đó là một cái chổi chùi nhà có
tay cầm và giẻ quấn sẵn. Mẹ nói giọng xúc động:
- Chổi chùi nhà... Một quà tặng nhân ngày các bà mẹ
đây, chổi chùi nhà!
Những giọt nước mắt lăn trên đôi
má anh tôi. Anh lẳng lặng cầm cái chổi và bước xuống cầu thang. Tôi
cũng bỏ lược vào túi và chạy theo anh. Anh khóc và tôi cũng bắt đầu
khóc.
Anh Nick nức nở:
- Con không tặng quà này nữa.
Bố đáp :
- Không đây là món quà tuyệt vời. Chính bố đã không
nghĩ đấn món quà này.
Không nói lời nào, bố chà xà phòng vào
sàn và dùng chổi chùi sạch sàn nhà. Bố nói với mẹ:
- Em để cho Nick làm tiếp đi. Một phần quà của con
là chùi sàn nhà sạch mà. Đúng không Nick?
Hơi chút xấu hổ, Nick hiểu
ra.
Nhưng mẹ đã nói giọng thông cảm:
-Việc này hơi nặng cho con đấy, vì con chưa quen
mà.
Giờ thì tôi mới hiểu bố, Bố nói:
- Ồ, có cái chổi này thì công việckhông vất vả nữa.
tay con vẫn sạch và con không phải quỳ gối để làm đâu.
Nói xong, bố thử làm cho mọi người
xem.
Mẹ ôm anh Nick
- Ồ, mẹ cảm ơn con, con ạ.
Mẹ hôn anh. Rồi bố hỏi tôi:
- Còn quà của con đâu?
Anh Nick nhìn tôi. Tôi thấy cái
lược của mình không giá trị như cái chổi của anh, dẫu sao nó cũng
có những viên đá lấp lánh như kim cương. Tôi nói buồn bã: