Đang mùa phát đất, mà nước đầy ắp cánh đồng. Cái
năm gì thiệt kỳ cục! Nước Sông Đốc màu ngà dâng lên, nước U Minh
đen cuộn tràn xuống. Gió nam thổi hù hù. Trên ruộng mà sóng bủa ba
đào. Chuột bọ, rắn rít hết chỗ dựa, trôi tấp vào các ngọn cây đeo
có đùm. Nước U Minh đỏ thẫm như nước trà, chảy ngập tới đâu thì cây
cỏ èo ọp tới đó. Lợi dụng lúc này phát đất là tốt nhất.
Bữa đó tui vác phản ra đồng như thường lệ. Nghĩa là nghe cúm núm
kêu chừng hết canh tư thì tui đã có mặt ngoài ruộng. Đồng nước mênh
mông ngập tới ba đì lạnh run lên, không tìm được một mô đất mà để
viên đá mài phản. Tui lội vòng vo cho tới hừng đông, may thang gặp
được một mô đất thật cứng, cao hơn mặt nước độ hai gang tay. Tui rề
lại, để viên đá mài lên, ngồi mài phản. Mài "nước lớn", tui lại mài
"nước ngót" rồi liếc mép. Xong đâu đó, tui còn mở gói thuốc giồng
ra vấn một điếu hút phì phèo. Đến khi trời sáng rõ mặt, tui trực
nhìn lên:
- Ủa ! Ở đâu mà vườn tược rậm rạp, trông lạ vậy kìa! Quái lạ ! Tại
sao lại ở ngay hè nhà mình?
Rõ ràng, bên tay phải tui là cái chuồng trâu, tay trái chuồng heo,
chính giữa có bếp nấu cơm. Bà vợ tui đang lom khom chụm bếp. Thiệt
là như chiêm bao, tui không tài nào hiểu được. Cuối cùng tui phải
cất tiếng kêu bả để hỏi sự tình. Chẳng ngờ bả chạy ra, ngẩng lên,
vụt la oi ói :
- Bớ người ta ơi! Làm ơn cứu chồng tui!
Tui bật cười hỏi :
- Bộ bà điên rồi hả ?
Bả đứng nhìn tui mà mặt mày tái mét, đưa tay ngoắc:
- Ông ơi! Ông phóng xuống đây, chạy lại đây, mau đi!
Tui cười hề hề, thủng thỉnh bịt khăn đầu rìu qua trán, lấy cục đá
mài, vác phản lên vai, bước xuống mô đất đi lại bên vợ tui. Bả nắm
vai tui xoay ngược lại:
- Ông ngó trở lại coi, kìa !
Tui nhìn lại cái mô đất mình mới vừa bước xuống. Úy trời đất, thánh
thần, thổ võ ơi! Con rùa! Con rùa vàng lớn quá trời! Té ra tui ngồi
mài phản trên lưng nó hồi hôm tới giờ mà hỏng hay.