Với Mikhail Bulgakov
Ư-ư-ư-ư-ư-hư-hư-hư-ư! Hãy nhìn tôi đây này, tôi sắp chết cóng mất
rồi. Xung quanh là khu rừng tăm tối đáng sợ, và chẳng có một linh
hồn sống nào cả.
Ôi, mà cái mạng sườn của tôi mới đau nhức xiết bao. Thật là kinh
khủng! Mà tôi có làm gì, có đụng chạm gì đến cái bà lão ấy đâu kia
chứ, quỷ bắt bà ấy đi…
Tại sao mà tự dưng bà lão ấy lại đem tôi ra mà trụng nước sôi? Mụ
phù thủy già … lại còn mù dở nữa chứ.
Tôi lang thang gần nhà bà lão ấy với hy vọng biết đâu kiếm được cái
gì đó lấp đầy dạ dày, các vị biết đấy, cơn đói vốn không thích chờ
đợi.
Còn bà lão ấy thì bước ra sân, nhìn tôi bằng con mắt mờ đục của
mình và gọi như thế này:
- Meeo, meeo, meo … chắc bà ấy nghĩ là tôi là con mèo. Bà già ngốc
nghếch… Tôi đến gần hơn một chút, thế là bà ấy hét toáng lên:
- SOOOÓI!!! và hắt lên người tôi cả nửa xô canh borts, cái thứ canh
borts quỷ quái ấy, nóng như nước sôi, còn mùi vị thì mới tệ hại làm
sao! Bà ấy định nấu làm thuốc diệt rận chắc?
Vâng, tôi cũng chẳng định che dấu gì cả - tôi định ăn tối bằng bà
lão. Chẳng ngon lành gì đâu, tôi nói thật đấy, nhưng tình cảnh của
tôi đâu cho phép tôi kén cá chọn canh. Thế còn bà ấy thì dội canh
borts vào tôi!
Thôi đi bà lão, cũng phải có lương tâm một chút chứ! Thế mà cũng
bày đặt là dân trí thức cơ đấy! Tôi nuốt cái bà ấy, tóm lại là như
vậy. Chẳng có gì thú vị, phải nói thật là như thế. Đến bây giờ thấy
vẫn còn sôi bụng, không tiêu hóa nổi …
Còn bây giờ … tôi lại trong rừng, chịu cái lạnh giá như thế này
đây. Không biết trên đời này còn có sự công bằng nữa không?
Ôi! Ai kia nhỉ? Ai lại bị quỷ ám đi qua rừng trong cái lạnh cắt da
như thế này?
Một thân hình bé nhỏ đi trên đường mòn! Một cô bé! Đội mũ đỏ! Trong
tay của cô ta là một cái làn lớn. Hay nhỉ, thế cô ta cần cái gì đấy
nhỉ?
Cô bé đến gần … Hình như là tôi có biết cô ta. Ồ, tất nhiên rồi! Đó
là cháu ngoại của cái bà lão kia! Có lẽ là cô ta đang đi về phía
nhà bà ấy. Haha, cô ta cũng thấy tôi và bước lại rất gần.
Thế đấy – chẳng sợ gì! Đứng, vuốt mõm tôi, lại còn nựng nịu
nữa:
-Cún xinh … cún ngoan!
Tớ mà là con cún của cậu cái nỗi gì, đồ ngốc? Mà cái gì trong làn
mới bốc mùi thơm phức làm sao! Cái gì thế nhỉ?
Bánh rán!!! Nhân thịt!!! Thế mới gọi là sống chứ! Cô nàng đem những
thứ ngon lành này cho bà ngoại. Còn bà ngoại sẽ đãi cô bé tội
nghiệp cái món canh ôi ấy! Mà không, bà sẽ không đãi đâu…
Này cô bé! Ngoan nào, hãy cho tôi những chiếc bánh rán này đi! Mẹ
sẽ còn rán cho cô nữa, còn bà cô thì đâu có cần chúng làm gi! Không
kể là bà ấy còn định đãi cô ăn cái thứ ôi thiu ấy! Ối trời ạ bố cô
có mà ôm tôi lên tay mà nựng nịu, hôn vào chân trước, vuốt ve cái
đuôi tôi vì tôi đã giúp ông ấy thoát khỏi một bà mẹ vợ như vậy! Giá
mà cô bé biết, tôi, người vệ sinh viên của khu rừng này phải ăn đủ
thứ tởm lợm như thế nào không …
Mà chẳng ai thèm cám ơn tôi gì cả!
o O o
Với Edgar Po
Một khu rừng già ảm đạm, quấn trong một chiếc khăn voan bí ẩn
nghiệt ngã. Phía trên khu rừng là những đám mây của những sự bay
hơi chứa đầy điềm gở. Dường như ta nghe thấy những âm thanh định
mệnh của xiềng xích. Cô bé Khăn Đỏ sống ở bìa khu rừng đó, sống
trong một nỗi sợ hãi huyền bí.
o O o
Với Ernest Hemingway
Người mẹ bước vào nhà, bà đặt một cái làn lên bàn. Trong làn là
sữa, bánh mỳ trắng và trứng gà.
- Này, - người mẹ nói.
- Cái gì hả mẹ? Khăn Đỏ hỏi mẹ.
- Những thứ này này, – người mẹ nói, – con đem đến cho bà.
- Cũng được – Khăn Đỏ nói.
- Mà cẩn thận đấy, – người mẹ nói, – Sói.
- Vâng.
Người mẹ nhìn theo cô con gái mà tất cả mọi người đều gọi là Khăn
Đỏ, vì cô lúc nào cũng quàng khăn đỏ cả. Người mẹ nhìn Khăn Đỏ bước
ra, và khi nhìn theo cô con gái đang rời xa, mẹ nghĩ rằng để con
gái đi một mình vào rừng là rất nguy hiểm; và bà lại nghĩ rằng Sói
lại bắt đầu xuất hiện ở đó; và nghĩ đến đó, bà cảm thấy rằng bà bắt
đầu lo lắng.